[Xuyên sách] Tôi Chỉ Muốn Làm Bà Nội Trợ
  • Thắng Nam lái xe về đến nhà, điện thoại cũng nhận được mấy tấm hình do trung tâm môi giới chuyển qua, sau một hồi xem xét, bỗng cô dừng lại ở hồ sơ của một người.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Người này rất phù hợp với tiêu chuẩn về ngoại hình của mình, đẹp trai lại trẻ tuổi, nhưng thông tin quá sơ sài, cả số chứng minh thư cũng không có, định dùng cách này thu hút sự chú ý của mình sao? Thú vị đấy, để xem nghề nghiệp của anh là gì?
  • Thắng Nam bấm vào mục nghề nghiệp, bốn chữ “nhân viên cắm hoa” hiện lên lập tức khiến cô suy sụp thất vọng.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Người làm công việc khéo léo như vậy chắc hẳn tính cách cũng dịu dàng, thế thì có khác gì ba và ông ngoại của mình đâu chứ?
  • Thắng Nam thở dài, cuối cùng vẫn bỏ qua người hợp nhãn với mình mà tiếp tục lật danh sách, một lúc sau cô lựa chọn một người đàn ông tầm ba mươi lăm tuổi, nghề nghiệp giảng viên đại học, mặt mũi không quá đẹp trai nhưng cũng thuận mắt.
  • Cô nghĩ người học cao như vậy, chắc chắn tâm lý và suy nghĩ cũng sẽ chín chắn hơn người bình thường, anh ta sẽ dễ dàng thấu hiểu và cảm thông cho nỗi lòng của cô hơn.
  • Ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, Thắng Nam chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy mình mặc tạp dề đứng nấu cơm trong bếp, chồng cô đón con trở về, đứa nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn lập tức chạy ùa tới ôm lấy chân cô mà gọi mẹ ơi con đói, cảnh tượng hạnh phúc này khiến cô mỉm cười ngay cả lúc đang ngủ say.
  • Sáng hôm sau, Thắng Nam đi làm như mọi khi, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc ngàn năm bất biến, vẫn là bước chân dứt khoát nhanh nhẹn, toát lên khí thế uy nghiêm của một vị lãnh đạo tài ba, cấp dưới đi ngang qua nhìn thấy cô đều phải cúi đầu chào hỏi.
  • Hôm nay, Thắng Nam nhận xét xử một vụ án tranh chấp đất đai phức tạp, bên trong có nhiều tình tiết tham nhũng liên quan đến các cán bộ chủ chốt trong khu vực, đồng thời nguyên đơn trong vụ án này cũng chính là kẻ đã cướp đất của người khác, đây được gọi là vừa ăn cướp vừa la làng một cách trắng trợn.
  • Sở dĩ nhìn có vẻ vụ kiện này khá đơn giản, nhưng lại được cô đánh giá là phức tạp bởi vì nguyên đơn đã móc nối với nhiều cán bộ quan chức không chỉ trong khu vực mà còn ở các cấp cao hơn, nếu xử lý không khéo, rất có thể sẽ trở thành vết nhơ đầu tiên trong sự nghiệp thẩm phán của cô.
  • Tuy nhiên Thắng Nam lại chẳng hề tỏ ra do dự hay lo sợ điều gì cả, bởi vì đối với cô mà nói sự thật chính là tôn chỉ cao cả nhất của người làm nghề thực thi pháp luật, nếu chẳng may bị rớt đài do không đấu lại kẻ ác thì cùng lắm bỏ nghề, dù sao cô cũng không hề yêu thích cái nghề này giống như bà ngoại và mẹ.
  • Nếu có thể công chính ngôn thuận từ bỏ nó, cô vui còn không kịp nữa là, trên đời này có một loại người đáng sợ hơn kẻ điên đó chính là người không có nhược điểm.
  • Đúng vậy, Thắng Nam này không sợ trời không sợ đất mà lại đi sợ hãi những lời đe dọa hay dụ dỗ của đám người đứng trước vành móng ngựa kia à?
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Thay mặt Hội đồng xét xử, tôi tuyên án, bị cáo Nguyễn Văn Thái không phạm tội chiếm đoạt tài sản, theo đó, nền đất số 215 thuộc quận Đông Hà vẫn thuộc quyền sở hữu của bị cáo, nguyên đơn Trần Thị Hà không có quyền chiếm dụng phần đất này vào bất cứ mục đích gì, trong vòng mười lăm ngày, nguyên cáo có thể đề đơn kháng cáo phúc thẩm lại vụ kiện này. Tại đây, tôi tuyên bố, phiên tòa kết thúc.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Bị cáo Nguyễn Văn Thái nghe xong lập tức chắp tay vái lạy, trên mặt không giấu nổi sự xúc động, đây là mảnh đất do tổ tiên để lại, đã không biết bao lần ông thầm trách bản thân yếu lòng cứu bạn trong lúc hoạn nạn, để rồi bây giờ chính người bạn này của mình quay ngược muốn chiếm đất của ông làm của riêng.
  • Bà Hà hiện đang là chủ tịch của một công ty bất động sản lớn, khi biết được tin mảnh đất đang bị tranh chấp kia là đất vàng, đương nhiên bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua miếng thịt ngon trước mặt, hơn nữa bà ta lại là người có quen biết sâu rộng, cho nên dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
  • Ngay cả chính bản thân ông Thái cũng ngỡ rằng vụ kiện này ông thua chắc rồi, thật không ngờ quan tòa vẫn xử ông thắng kiện.
  • Tuy nhiên, nguyên cáo Trần Thị Hà lại không chấp thuận phát quyết này, thậm chí còn không coi người ở đây ra gì, bà ta gào lên:
  • Bà Hà
    Bà Hà
    Tôi phản đối, khu đất đó đã thuộc về tôi từ nhiều năm về trước, tôi muốn kháng cáo, tôi muốn kháng cáo, các người dám xử tôi thua, tôi sẽ khiến các người thân bại danh liệt!
  • Bà ta chỉ vào mặt Thắng Nam mà mắng, nhưng cô lại không hề lộ ra bất cứ cảm xúc khác thường nào, ngay sau đó, công an đã đi vào lôi bà ta ra ngoài, bà ta vẫn la hét, tuy nhiên một lúc sau thì im bặt, dường như người quen của bà ta đã nói gì đó khiến bà ta chỉ có thể ấm ức giậm chân vài cái rồi lắc mông rời đi.
  • Thắng Nam xử lý xong công việc thì đứng lên rời đi, không hề phản ứng trước lời cảm tạ chân thành của gia đình bị cáo, đồng thời cũng không biết rằng có một ánh mắt nóng rực vẫn luôn dõi theo từng hành động của cô.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Hóa ra lúc em ấy xử án lại oai phong đến vậy, không hổ là vợ mình.
14
Chương 4: Xem mắt